Còn 20 ngày để hắn bắt đầu lại từ đầu
Còn 20 ngày để hắn thắt chặt những yêu thương
Và cũng chỉ còn 20 ngày để hắn tạo dựng cho hắn và người hắn thương yêu một niềm tin và hi vọng.
Ngồi trầm tư với điếu thuốc và chén nước chè trước hàng hiên đang rơi lã chã những giọt mưa đầu mùa, hắn đang suy nghĩ, hắn đang cố làm ra một vẻ trầm tư thật tĩnh mịch nhưng những cơn sóng của cuộc sống đang đập vào bờ đá tâm trí hắn. Những cơn sóng ấy khiến cho vẻ suy tư của hắn có phần không khớp với mô típ trầm tư quen thuộc cho lắm. Vầng trán hắn thi thoảng vẫn nhô lên những dải nếp nhăn quen thuộc, đôi tay hắn đôi lúc vẫn vẩy vẩy để tàn thuốc không bị bó lại nơi đầu đốt, ánh mắt hắn vẫn nhìn đâu đó nơi vô định.
Những sóng gió cuộc đời không ngừng đến với hắn ngay từ khi hắn chập chững nhấc bước chân ra khỏi ngưỡng cửa mái nhà quen thuộc, với một cái ba lô - hành trang quen thuộc mỗi khi hắn đi và về. Những cơn sóng đó đến và đi, để lại cho hắn một ba lô những kỷ niệm, những bài học đắt giá, và còn có cả những niềm tin bị đánh mất. Nhưng khi hắn trở về trước cánh cửa mái nhà quê hắn, chiếc ba lô chứa đựng niềm đời ấy được hắn gác ra phía bên ngoài, cách xa những nụ cười, những niềm vui bên gia đình êm ấm ấy của hắn. Nhưng tới một lúc nào đó, hắn sẽ lại phải ra đi, lại vác lên vai chiếc ba lô ấy, để rồi hắn lại ngụp lặn với cuộc đời và với ưu tư loài người.
Ngày hôm nay cũng vậy, hắn ngồi đây, trầm tư về lần ra đi này. Một lần đặc biệt bởi hắn biết đây là cơ hội cuối cùng để hắn có thể bắt đầu lại, để hắn tìm lại niềm tin mà hắn đã đánh mất, và trên tất cả, hắn ra đi để mong giữ được một bến đỗ của cuộc đời. Một bến đỗ ấm êm, một bờ vai hao gầy, một đôi mắt ướt đượm buồn, một nụ cười xua tan mỏi mệt. Một người mà hắn luôn than phiền vì nhẹ cân và luôn nhắc nhở phải giữ gìn sức khỏe và chăm ăn uống. Hắn phải giữ, bởi vì hắn thực sự không muốn trôi nổi giữa đường đời nữa. Hắn không muốn phải đau đớn vì bị phản bội, hắn không muốn tim hắn thắt lại mỗi khi nghe ai đó nói với hắn về người hắn đặt niềm tin. Hắn không muốn nữa. Vì hắn đã tích lũy quá đủ sự trải nghiệm đau thương và nhục nhã. Ngày hôm nay, đây cũng là lý do có sự tĩnh lặng này.
Nhìn những cánh bướm siết chặt lấy nhau dưới đám hoa đồng tiền, hắn ước ao tương lai của hắn sẽ bền chặt với cô ấy như những cánh bướm kia. Trốn những hạt mưa cuộc đời dưới những tán lá xum xuê. Hắn mong lắm.
Trong cơm mưa, hắn chợt nhìn thấy đâu đó trên bầu trời có ánh cầu vồng thật đẹp và một quầng sáng rực rỡ. Và đâu đó trong cơn mưa, hắn nghe thấy những tiếng xa xa của một bài hát, bài hát thật nhẹ cũng như tâm hồn hắn bây giờ vậy. Những âm thanh của bài:" Chỉ vậy thôi!"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét