Trong căn phòng hồi sức, một không khí ảm đạm và lặng lẽ đang bao trùm lên tất cả. Sự tĩnh lặng làm cho mỗi giây trôi qua dần trở thành một gánh nặng cho cả cái không gian nhỏ hẹp bức bách ấy. Ngồi ủ rũ trên chiếc ghế inox cũ kỹ được kê sát bên giường bệnh, Phong hết nhìn lên đồng hồ rồi lại nhìn xuống người con gái đang nằm mê man bên cạnh anh. Đáng lẽ ra giờ này cô ấy đã phải tỉnh lại rồi, vì bác sĩ nói rằng sau phẫu thuật sẽ là thời gian quyết định vết mổ và khối u của cô ấy có hoàn toàn bình phục hay không. Nhưng tới giờ đã hơn sáu tiếng mà anh vẫn chưa thấy biểu hiện gì của cô gái ngoài những tiếng nói mê man đứt đoạn. Đôi tay của cô gái vẫn duỗi thẳng và bất động. Phong nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay gầy guộc của cô, nước mắt anh lặng lẽ.. lặng lẽ từng giọt lăn trên gò má hốc hác. Thời gian, thời gian chính là thứ duy nhất mà anh quan tâm. Anh mong mỏi từ đôi tay gầy guộc kia một cử động nho nhỏ, chỉ cần nhỏ thôi để chứng minh rằng cô gái sẽ ổn, sẽ ổn cả. Anh gục đầu xuống cạnh giường, trong lòng bàn tay anh nắm chặt là bàn tay của cô gái. Bàn tay ấy là thứ duy nhất mang lại cho anh hi vọng và niềm tin. Trông anh và cả người nằm trên giường bệnh kia cũng không khác gì nhau lắm, cũng đôi hốc mắt thâm cuồng và sâu hoắm, cũng gò má dâng cao trơ trụi, cũng mái tóc bù rối xác xơ. Có chăng điểm khác nhau duy nhất là một người đang trông chờ vào sự sống còn một người vẫn mê man, phiêu du đâu đó trong cõi mơ hồ mà chưa tìm được cánh cửa để trở lại với ánh sáng của thực tại.
Phong ngước lên nhìn đồng hồ, lại thêm một tiếng nữa trôi qua mà vẫn chưa có sự tiến triển, anh cảm thấy nôn nóng và phần nào đó trong suy nghĩ của anh đã bắt đầu trở nên nghi ngờ. Anh nghi ngờ về kết quả của ca mổ, nhưng vị Giáo sư đã phẫu thuật cho cô gái là một vị giáo sư lừng danh, và ông ấy tin là ông ấy đã cứu được cô gái. Nhưng anh không tin lắm vào điều ấy, bằng chứng là cô gái vẫn chưa hề cử động. Nhưng anh còn biết làm gì ngoài chờ đợi và hi vọng. Hướng mắt ra phía cửa sổ nhỏ của căn phòng, Phong đưa mắt ra phía xa xa để tìm kiếm một thứ, một thứ mà anh cũng chẳng xác định được là thứ gì, nhưng anh cứ tìm trong vô thức như vậy. Chợt từ trên cành cây hoa Đại vươn về phía cửa sổ, một chiếc lá lặng lẽ rơi. Vô hình chung cái sự rơi của chiếc lá ấy đã thắp lên một trò chơi trong tâm trí anh, anh sẽ ngồi và đếm từng chiếc lá rụng xuống, mỗi lần lá rơi xuống là mỗi lần anh sẽ quay về với cô gái. Cứ như vậy, mỗi chiếc lá rơi xuống cũng đồng nghĩa với những tia hi vọng trong anh cũng dần tàn tụi. Vì anh biết rằng, nếu sau mười tiếng mà cô gái không tỉnh lại, thì cô gái sẽ vĩnh viên không thể còn nhận thức được nữa. Cô gái sẽ hôn mê và sẽ sống một cuộc sống chỉ tồn tại những nét đứt đoạn của suy nghĩ mà thôi. Cô gái sẽ sống thực vật suốt phần đời còn lại. Nghĩ tới đây sao mà tim anh chua xót thế, mắt và sống mũi anh cay thế. Cô gái là phần tươi sáng nhất của cuộc đời anh, nhưng cuộc đời lại đem phần tươi sáng ấy của anh gieo vào những mầm mống của sự u tối. Có lẽ chăng anh đã sai từ những kiếp người trước khiến cho kiếp này anh phải chịu sự dằn vặt đến như vậy. Đang trong dòng suy nghĩ miên man, thì chiếc lá thứ hai từ cành hoa Đại đã lặng lẽ rơi xuống. Phong chua xót quay lại nhìn cô gái, vẫn ống thở ô xi đều đặn phập phồng, vẫn những tiếng tút tút vang lên từ máy nhịp tim, vẫn những dòng nước truyền đều đặn, từng giọt, từng giọt rơi xuống trong ống. Phong lại quay về phía cửa sổ để trông chờ, anh mong rằng thời gian giữa những lần lá rơi sẽ lâu hơn, dài hơn để hi vọng của anh không bị dập tắt nhanh đến như thế. Nó mới chỉ vừa mới được thắp lên.
Vù...ù.. một cơn gió thổi qua làm hai chiếc lá rụng xuống, một chiếc vàng nhạt và một chiếc vẫn còn một nửa màu xanh. Phong tức giận, cơn gió tai ác kia đã vô tình hùa với số phận làm tới hai chiếc lá phải rơi xuống. Giống như trò đùa, vậy là hi vọng của Phong chỉ còn trông chờ vào ba chiếc lá cuối cùng kia, ba chiếc lá cho một hi vọng.
Hai chiếc lá còn lại sau đó cũng lần lượt rơi kèm với những dòng suy nghĩ miên man bất định của Phong. Có những lúc, Phong đã bật dậy và ào ra ngoài cửa sổ để chụp lấy một chiếc lá để mong nó đừng tiếp tục rơi, nhưng làm như vậy anh có đúng hay không. Anh cố gắng chiến đấu với thời gian, với số phận, nhưng anh chỉ là kẻ bị động, chỉ là kẻ trông chờ vào may mắn. Còn người phải chiến đấu là cô gái kia mới đúng, cuộc chiến là giữa cô và sự sống. Còn anh, cuộc chiến của anh là cuộc chiến giữa niềm tin và sự chối bỏ số phận.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, đang diễn ra hai cuộc chiến, hai chiến trường, hai kẻ bị ép vào mỗi cuộc chiến khác nhau. Một kẻ đang cố gắng chiến đấu với số phận, với tử thần để được sống nhưng vẫn chưa hề có kết quả. Còn một kẻ bị ép vào một cuộc chiến vô hình giữa hắn và thời gian. Mà thời gian xưa nay có chịu thua ai bao giờ, tới cả những thứ tưởng chừng như vĩnh cửu cũng còn phải chào thua huống chi là một kẻ thân xác hao gầy thiếu cân như hắn thì trụ được tới bao giờ? Nhưng hắn không từ bỏ, vì hắn biết rằng, thời gian cho cuộc chiến vẫn còn và hắn không được phép từ bỏ, hắn sẽ không, không bao giờ từ bỏ...
Bất chợt Phong cảm thấy như một luồng điện xẹt qua thân mình, anh bừng tỉnh, những ngón tay gầy guộc của cô gái đang giật giật thật nhẹ vào tay anh. Anh luống cuống, gọi tên cô gái, anh hết sờ trán rồi lại sờ tay cô gái. Như vậy là không phải anh mơ hay ảo giác, bàn tay phía bên kia cũng đang nhấp nhó những cử động nhỏ, đôi mí mắt cũng đang giật giật nhè nhẹ như đang cố gắng thoát khỏi màn đêm đang bao trùm bởi đôi mắt khép kín. Phong chợt nhớ lời bác sĩ, anh vụt chạy ra khỏi phòng và lao như điên về phía phòng thường trực.
Khi Phong quay trở lại căn phòng, một sự khác biệt rất lớn đã xẩy ra, cô gái không còn nằm trên giường bệnh nữa, mọi thứ trong phòng cũng đã ngừng hoạt động. Phong dáo dác tìm ngoài hành lang cũng không có sự hiện diện của bất kỳ ai. Một không khí nặng nề u ám, chợt anh nhìn thấy mảnh giấy nhỏ phía trên bàn thuốc, anh cầm lên và đọc. Chợt... tờ giấy rơi khỏi tay anh, Phong ngã quỵ xuống sàn phòng bệnh, anh nằm bất tỉnh, trên gò má lại xuất hiện những dòng nước mắt tuôn ra ào ạt. Cạnh tay anh, tờ giấy nhỏ với nét chữ viết vội vàng: " Bệnh nhân Nguyễn Ái Lan, từ trần hồi 19h20 phút, ngày..tháng..năm.............. .............................. ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét