Chiều hoàng hôn Đà Lạt tím ngắt, Phong đứng lặng lẽ trên chiếc cầu chữ y, đưa ánh mắt nhìn về phía xa bên kia hồ Xuân Hương. Phía bên ấy có những dòng người đang tấp nập chạy ngược chạy xuôi với những lo âu của riêng mình. Dường như đối với họ, có hay không có một kẻ cô đơn đang đứng thẫn thờ dựa vào thành cầu xa xa kia cũng chẳng ảnh hưởng gì. Họ cũng chẳng rảnh rỗi để quan tâm anh là ai, bởi vì họ còn có nhiều thứ để nhìn, để nghĩ hơn là đưa ánh mắt về một kẻ xa lạ. Có lẽ rằng, cuộc sống và sự tiến hóa của loài người dường như đang hướng họ về một cách sống vô lương tri, bàng quan với những thứ xung quanh và rốt cục họ sẽ trở thành gì? chắc cũng chỉ là những cục thịt cá nhân và ích kỷ mà thôi. Tạm gác dòng suy nghĩ lung tung của mình, Phong quay trở về với thực tại, trở về với cây cầu chữ Y và bóng chiều màu tím đang nhuốm lên một màu tím nhàn nhạt lên những bức tường nhà xa xa . Phong đứng bất động, thời gian với anh dường như bây giờ đã trở thành một thứ vô nghĩa, nhưng từ đâu đó trong anh, Phong không muốn thời gian làm mất đi ánh tím đang tô lên những mảng màu đẹp đẽ trên bầu trời và cả một phần thành phố....
Chợt điện thoại reo vang, Phong rút điện thoại trong túi và kiểm tra tin nhắn. Là tin nhắn từ người yêu của anh, nhưng tin nhắn ấy không gửi tới anh bằng sim một, mà lại là từ sim số hai, chiếc sim chỉ dành cho những người bạn....
Đã hơn hai tuần nay, Phong tạo cho mình một vai diễn, cái vai diễn ấy nó đến với anh bất ngờ khi anh chỉ cố gắng tìm hiểu thêm về người yêu của anh. Nhưng hoàn cảnh buộc anh phải tiếp tục diễn vai diễn của mình. Anh không thể cởi bỏ bộ đồ diễn, vì nếu anh làm thế, sẽ kéo theo muôn vàn những rắc rối và thậm chí là cả những oán hờn. Đã có lúc Phong nghĩ rằng anh sẽ lẳng lặng mà bỏ lại vai diễn ấy, để cho nó tự trôi vào quên lãng, nhưng mỗi lần anh chuẩn bị trút bỏ chiếc mặt nạ, thì lại có một lời cầu khẩn từ người yêu của anh, khiến anh không thể cứ thế mà bỏ đi được. Như thế là quán tàn nhẫn, mà vốn dĩ anh không thuộc lớp người có khả năng làm đau người khác.
Xuất phát từ một ý định tốt, và cho tới bây giờ vẫn thế, Phong dùng một số liên lạc mới để làm quen với người yêu của anh. Ban đầu chỉ là muốn tìm hiểu xem người yêu anh nghĩ gì về anh, nhưng dần dần, mối tình cảm của hai người đã trở nên thân thiết khi người yêu anh luôn tâm sự với vai diễn của anh tất cả mọi thứ. Từ đó, anh biết được mình đã sai rất nhiều. Không chỉ một hai lần mà những lần người yêu anh khóc thầm, anh không dám dùng chính anh để lau đi những giọt nước mắt ấy, mà anh phải nhờ đến vai diễn của mình. Anh thấy thương cảm người yêu của mình hơn và anh cũng hận chính mình nhiều hơn. Có những lúc anh chỉ muốn trút bỏ tất cả để ùa chạy đến ôm lấy người yêu mình mà thú nhận tất cả, nhưng, ở đâu đó có một sức mạnh vô hình níu giữ anh lại. Sức mạnh ấy không muốn anh làm tổn thương người anh yêu, và có lẽ... chỉ có lẽ thôi... Phong nên giữ chiếc mặt nạ và vai diễn ấy nốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời anh.
Phong vẫn đứng lặng lẽ, vẫn đưa ánh mắt nhìn xa xa, ở đâu đó trên radio của một quán cà phê ven hồ, vang lên một giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa đầy cảm xúc: "Hai năm về trước tôi từng nói với bạn tôi rằng nếu còn yêu thì đừng bao giờ từ bỏ người mình yêu thương, nhưng hôm nay khi đã đi qua nhiều cung bậc khác nhau của cuộc sống, tôi lại nhận ra rằng: "Đôi khi ta phải học cách từ bỏ người mình yêu thương để giữ lại những gì yêu thương nhất!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét