Post Top Ad

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

[Re-Up Blog] Nguyên - người con gái tôi yêu - by Vuong0Phong


Tôi yêu Nguyên cho dù cô ấy có là chị họ của tôi...

Hôm đó, chúng tôi đang đứng trên một chiếc cầu bắc ra hồ Xuân Hương. Tôi tựa vào lan can, hai tay vòng qua eo nàng ôm thật chặt trong khi nàng ngắm nhìn thành phố rực sáng ánh đèn bên kia hồ. Chúng tôi đã lặng im như vậy có đến hơn tiếng đồng hồ, rồi như chợt nhớ ra điều gì rất thú vị, Nguyên quay lại nhìn tôi và nói:

- Hồi Nguyên mới lên Đà Lạt thường nghe mọi người nói hồ Xuân Hương rất nguy hiểm. Hồ sâu hơn cả thước, có đứng ngay gần bờ mà chống một cái que thật dài xuống cũng không thể chạm đáy. Hay ném một hòn đá lớn xuống, thì mãi mới thấy có tăm nổi lên. Có nhiều người bơi giỏi đã từng xuống bơi ở hồ, nhưng họ đều chết đuối cả. Rong, gai quấn vào chân, kéo họ xuống đáy hồ, nếu không thì cũng bị chuột rút, bởi hai dòng nước ngầm nóng lạnh khác nhau làm cơ bắp người ta bị co rút. Nguyên không tin. Đến một hôm Ngyên bị ngã xuống hồ.

Nàng im lặng, chờ đợi. Bao giờ cũng thế, nàng luôn ngừng giữa chừng câu chuyện như vậy, ở đoạn hồi hộp nhất để người nghe phải hỏi lại.

- Vậy...rồi sao? tôi hỏi.

Nguyên lắc đầu, nói:

- Thực ra Nguyên cố tình ngã xuống hồ. Hôm đó, Nguyên đang đi dạo, chỗ kia kìa. Nàng chỉ tay về một góc hồ, nơi cánh hàng rong thường dừng lại bán khoai nướng cho dân du lịch. Rồi Nguyên chợt nảy ra ý muốn kiểm tra xem thực hồ có nguy hiểm như người ta thường nói không? Nhưng không thể cứ thế mà nhảy xuống hồ được, người ta sẽ tưởng đâu Nguyên muốn tự tử, như vậy thì rắc rối lắm. Nguyên làm như bị trượt chân. Và thế là ùm. Lạnh toát. Nhưng Nguyên phát hiện ra một điều.

Nàng lại ngừng lại, đợi tôi hỏi tiếp. Tôi luôn thấy một sức hút kỳ lạ những lúc nàng ngừng câu chuyện như thế, nhìn sâu vào mắt tôi và chờ đợi tôi hỏi lại.

- Có thực là hồ như hiểm như người ta thường nói không?

Nàng cười, thoả mãn.

- Không hề. Nguyên đã đứng đó, chân chạm tới lớp cát mịn dưới đáy hồ. Không hề có bất cứ rong gai nào dưới đó cả. Chỉ toàn là cát thôi, rất mịn và êm nữa. Thật đấy. Không có dòng nước ngầm nóng lạnh nào cả. Cũng không có những vực nước sâu nữa. Thậm chí Nguyên còn cảm thấy nước không hề chảy. Hồ Xuân Hương giống một cái hồ bơi khổng lồ hơn. Nguyên chắc là dù đi ra giữa hồ đi chăng nữa, nước cũng không thể sâu hơn 3m. Phong tin không? Nếu không bị kéo lên bờ thì Nguyên đã lội hẳn ra để kiểm tra rồi.

Tôi nói với nàng rằng tôi tin. Tôi thầm tưởng tượng Nguyên ướt và lạnh cóng nhưng vẫn mỉm cười đắc thắng trong khi đám đông xúm xít quanh nàng trách nàng bất cẩn.

Tôi đưa tay luồn qua mái tóc nàng, đặt lên cái cổ nhỏ và âm ấm mà kéo nàng lại gần. Tôi đặt lên đôi môi nhỏ, mềm mại của nàng một cái hôn dài.

Nàng dướn người lên, đôi môi nàng đòi gặp lại môi tôi ngay khi vừa xa cách. Nhưng nàng khóc. Tôi cảm thấy nước mắt nàng chảy dọc theo sống mũi và qua cây cầu được bắc tạm thời kia mà chảy cả vào khoé miệng tôi. Đắng lắm.

Nàng gạt nước mắt, quay lại với hồ Xuân Hương tĩnh lặng. Khi nàng quay lại với tôi, nàng đã chấn tĩnh.

- Đừng thấy em khóc mà nghĩ em không vui. Chỉ là em không biết ngày mai sẽ ra sao thôi. Cái đó khiến em dù bây giờ là người rất hạnh phúc cũng không thể kìm được nước mắt. Anh hiểu không?

- Anh hiểu mà. Anh cũng đang nghĩ. Nhất định chúng ta sẽ tìm được một cách nào đó cho chúng ta. Nhất định có.

Đó là tôi cứ nói vậy thôi. Trong rất nhiều ngày từ khi yêu Nguyên, tôi triền miên suy nghĩ mong tìm ra cách giúp chúng tôi có thể bên nhau. Và tôi luôn lờ đi một sự thật rõ ràng rằng tình yêu của chúng tôi không hề có lối thoát. Tôi không thể nào yêu Nguyên và Nguyên cũng vậy. Bởi Nguyên là chị họ của tôi.

Không giống tôi, được gủi lên Đà Lạt sống với một người cô, người là chị của ba tôi, Nguyên lên Đà Lạt học đại học. Nguyên là đứa con duy nhất của chị của mẹ tôi. Ngày Nguyên nhập học, Nguyên có qua nhà cô tôi tìm gặp tôi. Ba mẹ cô đã dặn cô phải qua chào hỏi cô tôi và làm quen với đứa em họ. Tôi yêu Nguyên không biết từ bao giờ và Nguyên cũng vậy. Chỉ biết lần đầu tiên khi chúng tôi ôm hôn nhau ngoài cảm giác ngọt ngào là nỗi sợ hãi và một thứ cảm giác tội lỗi. Khi ấy tôi 17, còn Nguyên 18.

***

Một chiều tháng 3 nhẹ nhàng của cái năm tôi 18 tuổi, Nguyên tới thăm và ở lại cùng tôi nhân lúc cô tôi xuống thành phố. Chúng tôi ngồi nói chuyện nhiều tiếng đồng hồ. Cô luôn thích nói về Marc Levy, về nhạc Jazz, hay những bộ phim mới được chiếu. Phần lớn thời gian, tôi chỉ lắng nghe cô nói. Tôi không biết gì về Marc Levy, hay nhạc Jazz cả.

Cô đứng dậy, đưa bàn tay phải hướng về phía tấm cửa kính, nơi ánh nắng vàng hắt bóng vào phòng và xoay bàn tay như thể hái một thứ trái vô hình nào đó. Tôi tưởng tượng đó là một thứ quả chín mọng, đỏ rực. Thứ trái ấy dường như toả sáng ngay khi rời cành và nằm gọn trong lòng bàn tay cô đang thu về để vào lòng.

- Nguyên thích làm thế mỗi khi nghĩ tới Marc Levy. Những câu chuyện tình đó thật tuyệt, trong sáng và đầy...sức sống. Bao giờ Nguyên cũng cảm thấy có một cái gì đó rất kỳ diệu, rất lung linh, ở phía kia kìa. Nàng chỉ tay về hướng tây, nơi mặt trời đang lặn. Nguyên chỉ cần đưa tay ra thì sẽ chạm ngay được chúng, mềm dịu và ...ngây ngất. Nếu Nguyên xoay tay như thế này này thì cái thứ ấy sẽ định hình thành một thứ quả mọng chín và ngọt lịm, Thật đấy. Thế là chỉ cần Nguyên thu tay lại là thứ đó đã là của Nguyên rồi. Phong hiểu không?

Tôi nói với nàng rằng dù tôi chưa đọc Marc Levy nhưng tôi vẫn có thể hiểu những gì nàng nói và thậm chí tôi còn cảm giác được thứ quả đó lấp lánh ánh sáng và có mùi thơm như mùi nhựa thông nữa.

- Mùi nhựa thông ư? Chưa bao giờ Nguyên nghĩ tới mùi vị của nó cả.

- Phong cứ nghĩ nó phải có cái mùi thơm nhẹ nhàng của nhựa thông. Nhiều lần Phong cũng thử ví nó với mùi của một loài hoa nào đó, nhưng mọi so sánh dường như đều trật lất. Nó phải là mùi thơm của một thứ nuôi dưỡng kia, không phải của thứ ...đón nhận.

Nàng hôn lên má tôi, cảm ơn tôi đã giúp nàng "hoàn thiện" thứ trái đó. Tôi bỗng nhận ra mình đang căng cứng và thèm muốn nàng khủng khiếp.

Tôi viện cớ xuống nhà, để làm dịu đi cơn thèm khát đang hừng hừng, chực đốt cháy tôi. Tôi vực nước lên mặt, cảm giác nước như bốc hơi ngay khi tiếp xúc với làn da bỏng cháy của mình. khi cái cảm giác đó dịu đi, bị chèn chặt vào đâu đó sâu thẳm trong tôi, tôi cảm thấy mệt mỏi như thể vừa làm một công việc cực kỳ nặng nhọc và kinh khủng.

Tôi trở lên với chai rượu vang, lấy từ dưới hầm rượu của cô tôi. Nguyên đang nhìn xuống phố. Một cây phượng tím già có những chùm hoa lớn tím ngát nở bung giữa những tán lá xanh hắt bóng xuống phố.

Thời gian luôn trôi chảy đều đặn nhưng con người, cá nhân và ích kỷ, gán ép cho nó những tội danh nó không mắc phải, ca ngợi những công danh nó chẳng làm lên. Tôi cũng chỉ là một con người ích kỷ trong muôn vạn con người, dường như tôi đã cố công tẩy xoá, kéo dành cái giây phút tuyệt diệu khi Nguyên cùng ly rượu vang đỏ, rực sáng trong ánh hoàng hôn.

Và ngay bây giờ, nhiều năm tháng đã qua, tôi vẫn thấy rõ ràng như thể đang lật xem lại một thước phim kỷ niệm, Nguyên từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn và chiếc ly thuỷ tinh loé sáng đựng một thứ rượu đỏ như máu, nói một điều gì đó mà tôi không sao nghe thấy được. Thứ mà tôi cố gắng kìm giữ đã vượt qua tất cảm những giam cầm, níu giữ, vươn cánh tay tàn bạo của nó chiếm trọn lấy cả tâm hồn và ý thức của tôi. Tất cả mọi ngõ ngách trong tôi đồng thuận quy hàng trước sự trỗi dậy, ước vọng sự tàn bạo của nó.

Tôi kéo Nguyên vào lòng, hôn lên trán nàng, rồi môi nàng. Môi tôi lướt xuống cổ nàng trong khi tay luồn vào trong lớp áo sơ mi, bạo ngược đòi lật tung tấm áo lót. Nguyên bật dậy, gạt tay tôi ra. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, hơi thở gấp đứt đoạn.

- Không...không được.

- Phong không muốn nghĩ suy nữa. Phong muốn có Nguyên. Phong yêu Nguyên mà. Phong chỉ cần có Nguyên thôi. Thế là đủ rồi. Tôi hét lên.

- Không được mà. Không được mà. Nguyên đứng run rẩy, 2 tay vòng ôm người, lặp lại "Không được mà", trong khi nước mắt chảy giàn giụa.

Tôi đau đớn, gục xuống, nghe nước mắt mình chảy vào khoé miệng. Đắng ngắt. Tôi với tay lấy chai rượu, nhưng lại làm đổ ra sàn. Vang chảy như một dòng máu. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, vuốt tấm lưng tôi. Cay đắng.

Chúng tôi còn chơi cái trò đuổi bắt đau đớn ấy nhiều lần trước khi mệt nhoài, nằm lăn ra trên sàn gỗ, ướt rượu vang, vuốt ve nhau qua lần áo quần. Mặt trời đang lặn dần, rót những tia sáng cuối cùng. Ánh nắng vàng loang loáng, xuyên qua tấm cửa kính, trải xuống chúng tôi một lớp bụi óng ánh. Tôi bị đánh gục, chìm trong một lớp bùn đặc quánh bởi đau đớn, mệt mỏi và rối bời.

Dường như tôi đã ngủ cả trăm năm, cả một đời người, để rồi thức giấc như được sinh ra trong một con người mới, một số phận mới, để được yêu mà không phải chịu đau đớn, không phải than khóc vì một mối tình không lối thoát. Cái vỏ chai rỗng nằm lăn lóc góc phòng nhắc tôi rằng tôi vẫn là tôi, vẫn sống cuộc đời này, số kiếp này. Tôi thầm nguyền rủa chính mình.

***HẾT***

Vuong phong


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

We’ll never share your email address with a third-party.

Labels

Sample Text

Labels

BÀI MỚI VIẾT

Labels

BÀI MỚI VIẾT