Hơn một năm rồi, hắn gắn bó với cô ấy, chính xác là một năm 15 ngày, tính từ cái ngày cô ấy bước chân xuống từ chiếc xe khách trước cửa nhà hắn. Hơn một năm chẳng thể nói là dài với một cuộc tình, nhưng cuộc đời hắn mấy lúc được sống một năm trọn vẹn như thế, có vui, có buồn, có công việc, có người yêu. Gặp nhau từ trang trường xưa, hắn và cô ấy gặp gỡ rồi làm quen. Biết cô ấy mới chia tay người yêu, hắn đến với cô ấy chỉ bằng một cảm giác duy nhất: " Đồng cảm" không hơn. Chính hắn cũng vừa với quên được người yêu của hắn. Một năm trước đó hắn cũng có cảm giác như cô gái ấy bây giờ. Cũng đau khổ, dằn vặt. Ai yêu chân thành thì chả luyến tiếc những gì đã có với nhau.
Mất một vài tuần để sự đồng cảm thực sự nảy nở giữa hai trái tim, hai cảnh sống. Cô ấy lên nhà tìm hắn trước sự bất ngờ của hắn và cả gia đình. Nhưng sau đó mọi chuyện diễn ra một cách thực sự tốt đẹp. Cô ấy đã mang lại cho gia đình hắn sự tin tưởng, sự đảm đang và quan trọng nhất là cả hắn và gia đình đều cảm nhận được sự thực tâm từ chuyến viếng thăm không báo trước ấy. Rồi sau đó, hắn cũng tìm được việc và đi làm. Sống giữa thành phố hoa lệ, hắn chẳng có ai ngoài cô ấy. Sự cảm thông và chia sẻ dần mang lại cho hắn sự yên tâm, sự gần gụi. Mỗi lần hắn đi làm, cô ấy để chuẩn bị cơm trưa cho hắn rất kỹ càng. Lên công ty hắn vui lắm, hãnh diện vì có những bữa cơm từ chính đôi tay của người yêu hắn làm ra. Mỗi tối, hắn đi làm về, cô ấy đều đợi hắn về rồi mới ngủ. Sau mỗi ngày làm việc, hắn phóng xe như điên về chỉ để được trải nghiệm cái cảm giác vui mừng từ những bước chân lon ton chạy ra mở cổng, rồi những cái ôm, cái hôn nhầy nhụa mồ hôi trên cơ thể hắn. Những bữa ăn khuya và quần áo để hắn tắm. Từng ngày của mùa hè năm ngoái đã diễn ra như vậy đấy. Tính đến giờ cũng hơn một năm rồi, mà cảm xúc về những ngày hè ấy chưa bao giờ nguôi trong hắn.
Trong hơn một năm, thời gian hắn ở gần người yêu hắn cũng không nhiều, nhưng trong thời gian ấy hắn lại làm được khá nhiều việc khiến cho tình cảm của hắn và người yêu hắn ngày càng sâu đậm hơn. Hắn đã phóng xe máy hơn 400km để về thăm gia đình cô ấy, hắn đã đưa cô ấy về nhà vài lần và hắn cùng cô ấy cũng đã có những khoảng thời gian đáng nhớ bên nhau. Những buổi chiều đi dạo công viên, ăn xúc xích, uống nước mía, những lần hai đứa lòng vòng Hà Nội, những ngày hai đứa lang thang trên xe buýt để hóng cái mát mà ngoài đường không có được. Những kỷ niệm rất vui và cũng vô cùng trong sáng.
Nhưng rồi sau tất cả, sau hơn một năm, hắn đã để lại cho người yêu hắn những gì? Hơn 6 tháng hắn vào Đà Lạt, để lại người yêu hắn trông chờ với những đêm tràn đầy nước mắt. Hắn cũng chỉ mới biết điều đó gần đây thôi, khi nghe một người bạn nói chuyện về những tháng ngày hắn xa người yêu. Xa nhau đã vậy, hắn còn làm cho người yêu hắn những lần buồn tới tê tái con tim, những lần xích mích mà chỉ kết thúc bằng những giọt nước mắt.
Rồi mọi thứ như vỡ òa khi hắn trở về HN, hắn và người yêu lại có thể tiếp tục những tháng ngày bên nhau, nhưng cả hắn và người yêu hắn đều không biết rằng, cuộc tình ấy sắp phải trải qua những sóng gió to tới nhường nào, và cũng đang trên đường tan vỡ nếu hắn và người yêu hắn không thực sự toàn tâm toàn ý vun vén cho nó.
Giờ đây, ngồi suy nghĩ lại tất cả, hắn thấy hắn được nhiều hơn là mất, và hơn một năm qua hắn sống thật với con người của hắn và nó ý nghĩa hơn rất nhiều so với những năm trước đây. Ngoài trời đang là một mầu đen kịt của màn đêm, cùng sự tĩnh lặng trong vô thức, hắn chờ, hắn vẫn chờ... cho tới khi mặt trời ló rạng đâu đó ở phía đàng đông...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét